Alvin Le
Oct 16, 2023
Một điều mình thấy khá là unique của quyển này so với những quyển sách khác mình đã đọc của Haruki Murakami là trong truyện, nhân vật chính không hề xưng “tôi”.
Câu chuyện kể về Tazaki Tsukuru – một người nhìn vào những dòng miêu tả thì có vẻ là một người ưu tú, thế nhưng sâu thẳm trong tâm hồn anh lại là những khuyết thiếu khó lòng bù đắp, là bóng ma không bao giờ biến mất về một sự thật: rằng anh đã bị tẩy chay khỏi một nhóm bạn hoàn hảo từ thời trung học, một cách đột ngột, không có lý do cụ thể.
Không biết với bạn thì sao, với mình thì điều đó thật đáng buồn - một lúc nào đó chúng ta có thể không còn là bạn nữa. Vì mình đã từng trải qua, mặc dù không bi đát như nhân vật chính của chúng ta, nhưng mình có thể hiểu cho cảm giác của Tazaki Tsukuru. Bị bỏ lại một mình, đột ngột, không lí do, không một câu tạm biệt - cảm giác bị-chối-bỏ.
Mình nghĩ rằng trong ai cũng tồn tại một nỗi ám ảnh, nỗi sợ hãi mang tên bị-chối-bỏ. Nhân viên sợ năng lực của mình bị từ chối công nhận. Những đứa trẻ sợ bị cha mẹ từ chối yêu thương. Cá nhân sợ bị tập thể từ chối một chỗ đứng… với Tsukuru thì khi ở trong nhóm bạn, vì anh là người duy nhất không có yếu tố màu sắc trong tên của mình. Một người “không màu”.
Mặc cảm với nỗi sợ hãi mang tên “bị-chối-bỏ” đó, Tsukuru lâm vào trầm cảm, muốn tự tử, tự đánh giá bản thân mình là kẻ trống rỗng, là thứ lạc loài trong bức tranh màu sắc của bạn bè, tự co mình lại, và không còn muốn kết bạn với ai nữa. Vì dù đã cố, nhưng Xám hoạt bát cũng bỏ anh mà đi. Và với lời động viên của cô bạn gái Sara, Tsukuru quyết định bắt đầu cuộc hành trình của mình về lại quê hương Nagoya, về lại quá khứ anh đã cố khâu chặt lại nhưng vết thương vẫn chưa từng ngừng rỉ máu trong suốt mười sáu năm qua, để tìm hiểu nguyên nhân vì sao lại dẫn đến một anh của hôm nay, một kẻ không màu.
Akamatsu Kei: Đỏ (Ako) – Thông minh, nhạy bén và ấm áp.
Oumi Yoshio: Xanh (O) – Thật thà, bộc trực và vững tâm.
Kurono Eri: Đen (Kuro) – Mạnh mẽ, gần gũi đến mức yên bình.
Shirane Yuzuki: Trắng (Shira) – Mỏng manh, cao quý và tinh khiết.
4 con người, 4 màu, tượng trưng cho 4 mảng tính cách khác nhau. Nhưng khi đọc toàn bộ truyện, thì bạn nhận ra rằng, hóa ra màu xanh không hề thanh bình như bạn vẫn nghĩ, xanh phiến diện, cắt đứt mọi liên hệ của Tsukuru với mọi người, màu đỏ không ấm áp chút nào, thay vào đó lại là kẻ thờ ơ dửng dưng và thiếu hụt niềm tin vào bè bạn, còn đen yên tĩnh thì sao, cô biết mọi chuyện nhưng lại trốn đi mà không đối diện với sự thật đó, để rồi tận nơi đất nước Phần Lan xa xôi, vẫn không ngừng dằn vặt về bản thân. Còn một màu trắng tượng trưng cho sự thanh khiết, lại là kẻ bịa đặt, là kẻ gây ra tất cả những tổn thương cho tất cả mọi người, và cho chính mình.
Khi tấm màn bí mật được vén lên - khi Tsukuru biết hết về sự thật đã xảy ra sau bốn năm mình rời Nagoya đến Tokyo, biết về cái chết của Trắng, về sự thật từ Đen và sự áy náy của Xanh và Đỏ thì cuối cùng chuỗi ngày tự dằn vặt của anh cũng đã kết thúc. Và Tsukuru đã hiểu ra, ở phần sâu xa nhất trong linh hồn mình:
“Lòng người và lòng người không bao giờ gắn kết với nhau chỉ bởi sự hài hòa. Mà trái lại, gắn kết với nhau sâu sắc bởi tổn thương và tổn thương.
Nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi mong manh và mong manh. Không có sự tĩnh lặng nào mà không chứa đựng những tiếng kêu bi thống, không có sự dung thứ nào mà không đổ máu trên mặt đất, không có sự chấp nhận nào mà không phải vượt qua những mất mát đau thương.
Đó là thứ nằm trong căn đế của sự hài hòa đích thực.”
Tóm lại, Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương là một tác phẩm dễ đọc, và nên dành thời gian để ngấm và chiêm nghiệm, về bản thân, về quá khứ, và về con người. Nhạc nghe khi đọc: Le mal du pays (Hoài hương) thuộc tổ khúc những năm tháng hành hương của nhà soạn nhạc Listz. Một chuỗi đơn âm mở đầu u sầu và ám ảnh, như sự cô độc của những tâm hồn đang đi tìm kiếm chính mình, như một cuộc hành hương cô đơn bất tận.
Sign up and receive the
latest post!